CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 94

Nó thận trọng ù té chạy dọc hành lang có các cửa màu xanh rau mồng

tơi, lên cầu thang vào lại phòng chứa đồ. Chỉ sau khi đã khóa và gài then
cửa nó mới hết căng thẳng.

Nó thở một hơi dài, nằm xuống mấy tấm nệm, cuộn mình trong những

tấm chăn nhà binh rồi vớ lấy quyển sách.

Khi thức giấc lần thứ hai thì Atréju cảm thấy hoàn toàn tỉnh táo và khỏe

khoắn. Gã ngồi dậy.

Lúc ấy đang đêm, trăng sáng. Atréju thấy mình vẫn nằm ở chỗ hồi nãy gã

ngã quỵ cạnh con rồng trắng. Fuchur cũng nằm đó, thở đều và sâu như
đang ngủ say. Các vết thương của nó đã được băng lại.

Atréju thấy vai mình cũng được băng theo cùng một cách, không phải

bằng vải mà bằng cây thuốc và sợi tước từ cây.

Cách đó chỉ vài bước là một hang núi nhỏ, từ cửa hang hắt ra ánh sáng

mờ mờ.

Atréju gượng nhẹ đứng lên, không cử động cánh tay trái, đi về phía cái

cửa hang thấp tè. Gã cúi người ngó vào thấy trong hang thật không khác
phòng luyện thuốc tí hon của một nhà giả kim[1]. Tuốt phía trong có ánh
lửa nhảy nhót trong một lò sưởi để ngỏ. Lò nung, nồi nấu và nhiều chai lọ
hình dáng lạ lùng nằm la liệt khắp nơi. Trên một cái kệ chất hàng đống bó
cây khô đủ loại. Cái bàn con nằm chính giữa hang và những đồ đạc khác
chắc được ráp từ những rễ cây đã chết. Nói chung rất là ấm cúng.

[1] Nhà giả kim: các nhà hóa học thời Trung cổ, cố tìm cách luyện kim

loại thường thành vàng.

Chỉ sau khi nghe có tiếng húng hắng Atréju mới để ý thấy một người đàn

ông nhỏ thó đang ngồi trên một cái ghế tựa trước lò sưởi. Y đội trên đầu
một thứ mũ làm từ gốc cây trông như nõ điếu lộn ngược. Mặt y cũng nâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.