CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 95

sẫm và nhăn nhúm như khuôn mặt gã đã thấy khi tỉnh lại lần đầu. Có điều
trên mũi y gắn một cái kính to tướng, vẻ mặt y trông cương nghị và đầy lo
âu. Y đang đọc một quyển sách to đặt trên lòng.

Rồi từ căn phòng phía sau một người nhỏ thó thứ hai lệt bệt bước ra.

Atréju nhận ra ngay đó là kẻ vừa mới đây đã săn sóc gã. Nhưng bây giờ gã
mới thấy đó là một người đàn bà. Ngoài cái khăn trùm đầu bằng lá cây, bà
mặc - như người đàn ông đang ngồi trước lò sưởi - một thứ áo giống áo
thầy tu cũng bằng lá cây héo. Bà xoa tay khẽ ngân nga rồi tíu tít với cái siêu
đang treo trên bếp lửa[2]. Hai ông bà này chỉ cao tới đầu gối Atréju là cùng.
Tuy trông họ có hơi khác thường song có lẽ họ thuộc về giống người lùn
sinh sống khắp nơi.

[2] Thay vì 3 ông "đầu rau" để đun bếp như một thời ở nước ta, nhiều

dân tộc khác treo nồi, ấm nước... vào một móc sắt trên bếp lửa.

- Này mụ, người đàn ông cau có, đứng tránh ra kẻo che mất ánh sáng của

tôi! Mụ chỉ làm phiền trong lúc tôi bận nghiên cứu.

- Ông mà nghiên với cứu cái gì! Bà lùn đáp. Có ma nào thèm biết cái

chuyện nghiên cứu của ông đâu. Điều quan trọng bây giờ là thang thuốc
của tôi nấu xong rồi. Hai đứa ngoài kia đang rất cần.

- Hai đứa chúng nó, ông lùn nổi cáu, cần lời khuyên và sự giúp sức của

tôi nhiều hơn.

- Mặc kệ ông, bà lùn đáp, nhưng trước nhất chúng phải khỏe lại cái đã.

Ông tránh ra!

Ông lùn lầm bầm xích ghế ra một chút.

Atréju hắng giọng đánh tiếng. Đôi vợ chồng lùn quay nhìn gã.

- Nó khỏe rồi, ông chồng nói, vậy là bây giờ tới phiên tôi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.