CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 133

Lực về nhà, vứt huỵch cuộn thừng vai cày xuống, lăn vào ổ

rơm. Nhưng cũng không ngủ được như mọi sáng. Lực nghe con
mối tặc lưỡi, con mọt cựa quậy trên rui nhà. Lại vẫn trằn trọc cái
tin lão phó Cật mới bị bắt về quận.

Nhớ năm bùng nổ, cả nhà ông phó Cật dọn chạy ra “hậu

phương”, phó Cật bảo Lực: “Chú trông nhà cho tôi, bao giờ yên hàn
thì tôi mới về”. Lực bỏ cái lều dưới bờ ao, lên ở một mình chính
gian giữa nhà ông phó Cật đây. Lúc đầu, ở nhà ngói thênh thang,
đặt lưng nằm đâu cũng được, nghĩ khoái đời. Nhưng rồi làm
ruộng đêm, rồi chạy Tây, vất quá. Song dù sao cũng là được ở cái
nhà ngói. Thế mà bây giờ ông phó Cật về…

Lực trở dậy thổi cơm. Ăn no rồi mà cũng không ngủ được. Lực

cứ đi ra, đi vào, mó cột nhà, ngắm cái thềm, cái cây. Lực tiếc
nhiều thứ. Ngoài sân có cây chanh yên. Cây chanh yên này Lực
chiết được đem về giồng, năm nay bói được sáu quả to nặng chịn
đít vàng sọng xuống đất, trông ngọt mắt làm sao!

Nhưng, tiếc thì tiếc, Lực nhất định dọn về ở ngoài nền lều

cũ. Của nả nặng nhất là cái cối đá đâm cua. Không biết vớ được ở
đâu, Lực vần nó về từ ngày mới nổ súng.

Lực đi gọi cô Hờn vào để bán chanh yên.

Trông thấy những quả chanh yên vàng hệnh, Hờn thích mắt,

hám mua. Cô đon đả nói cười, chứ không khinh khỉnh như lúc nãy.
Câu chuyện qua lại ỡm ờ:

- Anh Lực dọn nhà ư?

- Giữ đồ cho chúa chứ của mình đâu!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.