CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 134

- Ông phó Cật còn ngồi nhà “muỗi” trên quận, đã về sao được

mà sợ.

- Mặc thiên hạ sự! Chẳng phải canh nhà cho ai!

- Đánh cả chanh yên nhà người ta mang đi à?

- Láo nào! Của tao chiết về trồng.

- Cái cối thủng này cũng của anh Lực chắc?

Lực phát cáu:

- Của tao chứ của ai. Tưởng của ăn trộm à!

Hờn gập người lại, cười rũ ra. Khi cô ngẩng mặt, hai má đỏ nhừ,

tóc xõa cả xuống miệng. Hờn lại ôm bụng cười.

- Cười cứt người ta ấy à!

- Anh còn cái cối đâm bèo… Anh đem bán nốt… anh… ối giời

ơ

i là giời…

Đột nhiên, Lực xông đến. Trước Hờn còn cười, sau Hờn bị Lực

đạp ngã chúi xuống, khi đó Hờn mới bỏ chạy. Tuy vậy, vẫn quay
lại, dẩu mỏ lên đùa: Anh còn cái cối đâm bèo… Lực vác đòn gánh
đuổi, Hờn chạy biến.

Đến chiều, Lực nghĩ lại và cho là Hờn nói đùa chứ không phải

Hờn khinh mình. Bởi vì “nó chạy mà nó vẫn cười thì là nó đùa rồi”.
Lực nghĩ về cái Hờn cười. Lần đầu tiên, Lực nghĩ đến Hờn một
cách mới mẻ. Lực tưởng ra hai người quẩy cối như vợ chồng dọn
nhà mới. Chốc chốc, Hờn lại hát “Anh còn cái cốt đâm bèo. Anh
đem bán nốt anh theo cô mình”
rồi quẳng cả cối, đứng cười. Lực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.