CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 136

làm ăn thế nào chứ, để chúng nó làm cái làng dồn, tối đi nằm
đình, có kẻng thức kẻng ngủ, có Tây canh ỉa đái thì chết đói ráo!

Đêm ấy, Lực gác hết phiên cũng không thấy ai. Nhưng tảng

sáng, Lực về nhà đã thấy anh Bàn ngồi thù lù trong ổ rơm, bên
cạnh có tay nải và một bao tải thuốc bắc. Bàn đã vào làng đằng
cửa xóm khác. Thấy Lực, Bàn mừng quá, giục: “Thổi cơm! Thổi
cơm! Này cho gửi bọc hàng, hôm nào ra mình lấy”.

Lực hỏi Bàn:

- Làng sắp phải ở dồn rồi, làm thế nào, anh Bàn?

Bàn đương gà gà ngủ, làu bàu nói:

- Phá nó đi.

Thấy cán bộ nói trúng ý, Lực thích quá:

- Phải, phá mẹ nó đi. Để như bên Phương Điếm thì mất làm

mất ăn.

Nhưng Bàn lại nói:

- Này, nấu tạm mớ cua, đợt này mình háo lắm.

Lực xách giỏ xuống bờ lạch. Khi Lực móc được lưng giỏ cua

đem về, Lực thấy cả anh Vạn cũng vừa đến. Thế ra anh Vạn tối
qua cũng về với anh Bàn. Lực lại hỏi:

- Chúng nó vót tre rào làng nhiều thế, liệu ta phá có được

không?

Cán bộ huyện đội Vạn cười, hỏi lại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.