- Phá hết, mai thể nào nó cũng về phục sớm, đừng đi.
Lực tiếc việc, cứ vác cuốc đi một mình. Đến tận lúc tiếng vạc
ăn sương bay kêu ngang đầu Lực mới về.
Cũng chưa thấy các bốt nhúc nhích vào dò la.
Lực rửa chân tay trước ao nhà ông đồng Vây. Ông đồng cũng đi
đâu từ sớm vừa về, tay xách nải chuối mắn, nách cắp thẻ
hương, túi giắt cút rượu trắng. Thấy Lực, ông đồng đứng lại,
nói:
- Chú phó Cật được tha rồi.
Ông mừng ra mặt:
- Chả rằng có thím ấy về chạy các cửa. Ghê thật, nhà có của
như nhà có cánh, bay đâu cũng được. Lạy thánh mớ bái…
Lực hiểu cái “lạy thánh” ấy là nải chuối bụt, thẻ hương, cút
rượu ông lão đang cầm, chắc của bà phó Cật đưa cúng điện. Đã
lâu, điện ông đồng mới lại được một đám hương hoa. Mọi khi chỉ
toàn cúng mượn: quả nhót, quả bưởi, cái hoa cái quả của cô Hờn
buôn, đem đặt lên cúng một lúc rồi lại bê đi bán. Ông đặt nải
chuối, múc bát nước cúng, lom khom thỉnh chuông. Xong đâu đấy
mới bảo Lực:
- Ta lại nhà chú phó hỏi thăm một cái. Chạy mất đáo để là tiền
đấy.
Cô Hờn ôm một bó lá xoan ngoài vườn vào đương bỏ vại dấm
chuối, vẫn để ý nghe bố và Lực nói chuyện. Hờn không thù ghét gì