CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 139

nhà phó Cật. Nhưng cô căm cái Nhã, con gái ông ta. Nghe nói ở
ngoài kia, cái Nhã phải lòng Bàn. Hờn chỏng lỏn với ra một câu:

- Bắt bớ gì đâu. Che mắt thế gian đấy. Tù đâu mà vẫn bệ vệ

mở bia hết chai này đến chai khác mời cả hàng đồn uống.

Ông đồng Vây gạt đi:

- Xà, có mồm thì cắp, có nắp thì đậy, con đĩ dở kia!

- Các hàng chanh bia cửa quận đều biết.

- Xà…

Hờn bướng, bảo Lực:

- Anh Lực đừng đi, ở đây tôi bảo.

Hờn muốn hỏi thăm Lực xem cán bộ Bàn có còn ở làng không.

Lực toan đứng lại. Nhưng ông đồng giơ tay kéo, Lực đành theo.

Lâu lắm, Lực mới lại trông thấy ông phó Cật. Người vẫn đen

trụi, nhưng cái mặt càng choắt lại, bộ ria mép đâm ra rậm rì. Vợ thì
vẫn tròn xoe, núng nính. Ông phó Cật, khi nói, thưỡi cằm ra đằng
trước, dáng quen hất hàm hách dịch, làm cho tự dưng Lực cứ khép
nép ngồi xuống thềm hè, như năm trước, những khi có việc lên
nhà trên cho ông phó sai bảo.

Bà phó Cật đon đả:

- Gớm, chú Lực phát tài béo đỏ ra, mình kìa. Này, tính tôi hay nói

ngay, tôi bán cho chú mấy cái chân ruộng ấy. Trả tôi nốt chỗ thóc
năm ngoái, thêm ít tiền nữa là xong. Chẳng bao nhiêu mà được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.