CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 143

nhà phó Cật hồi cư rồi. Mắt Hờn trông thấy đích mặt con cái
Nhã rồi. Mặt nó tròn xoe như cái đĩa Tây. Trông cái Nhã phong lưu
phất phới đi, Hờn cảm thấy cái quần mình bạc hơn mọi khi, cái
nách áo mình đổi vai mấy lần rồi mà vẫn còn rách. Hờn tủi, nằm
khóc cả đêm. Hờn nhất quyết đợi gặp Bàn, chửi cho một trận.
Nhưng hồ trông thấy mặt con người Sở Khanh thì cơn tủi lại chẹn
lên cổ, không nói tàn tệ được.

Bàn đi đã xa, Hờn mới bình tĩnh trở lại. Hờn nghĩ: “Thôi thế từ

nay kiềng mặt!” Rồi Hờn lủi thủi vào xóm.

Tin Tây sắp càn, trả thù ta phá dồn làng, ai cũng đã biết. Cũng

như hàng chục, hàng trăm lần trước, Tây mà rục rịch càn, người ta
đều biết trước. Đằng cuối đồng, đã lố nhố người vác bừa,
cõng trẻ con, đánh bò chạy sang bên sông. Những thửa ruộng đang
làm mùa dở, chỗ nước trắng, chỗ lúa xanh, chỗ mới cấy vàng hoe.
Xa kia, con đường lên tỉnh mờ mờ sương và bụi mưa. Chưa thấy gì.

Chập tối, Bàn trở lại nhà Lực. Bàn bảo Lực:

- Đi đằng này với tôi.

Đường cái đã nhọ mặt người. Hai người vào đến nhà phó Cật.

Thẳng xuống nhà ngang, thấy phó Cật, cả Vạn và hai người lạ
mặt. Bàn bảo Lực ngồi gác ngoài sân. Lực ngồi điềm nhiên, bình
thường như mọi khi du kích, Lực thường gác các cuộc họp. Nhưng
có điều làm cho Lực cứ áy náy mãi đến lúc về là sao lại họp ở nhà
ông phó Cật và cả phó Cật cũng ngồi đấy.

Nửa đêm, Vạn mới về nhà Lực. Lực nói những cái không thích

lúc nãy nghĩ. Nhưng Vạn bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.