CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 153

hơi rượu. Cật thì gật gưỡng, xé thịt, nhai, nói rau ráu, vừa nạt nộ,
vừa dỗ, lại chớt chả:

- Cái thằng Tây làm ăn kỹ lắm, thế nào nó cũng vồ được có

đứa. Tiếng trẻ con vẫn gào khóc ngoài sân đình đấy. Giờ mà vẫn
ngồi bêu sương, khéo cũng có người tố ra hầm thôi. Bỏ mẹ cả
nút! Này chú mình uống đi. Còn run à? Sợ mất chỗ đội mũ thì sợ
thằng Tây chứ sợ gì đồng chí Vạn. Anh Vạn bây giờ đang liêu biêu
ngoài đồng, kém chúng mình được ngồi nhấm rượu đây.

- Du kích ra hết à?

- Còn sót thằng vô phúc nào thì mai Tây nó cuốc lên nốt.

- Nói nghe ghê người.

- Ghê mà thật chứ ghê mà bỡn. Thời buổi này không biết gió

chiều nào che chiều ấy thì chỉ có chết. Mình là cán bộ lại càng
phải lựa chiều, chứ để toi mạng rồi thì còn múa may thế cóc nào
được, có phải không?

Bàn cúi mặt, thoáng nghĩ đến Nhã. Gian bên, vẫn nghe tiếng

Nhã ngáy khẽ rờn rờn. Cửa mở, đôi lúc phả lại hơi đàn bà ngủ,
nồng nồng. Cật lại nói:

- Thật đấy. Chú mày có biết tại sao mà Tây càn lại không dám

vào những nhà ngói xóm này? Nó sợ đấy.

- Sao thế?

- Cũng đòi là cán bộ! Thằng Tây mà sống được là nhờ xếp

bốt, tổng ủy, xã ủy. Mà khắp mặt xếp bốt, tổng, xã ủy ở đây đều
là thủ túc bố con Chánh Am.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.