CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 155

...Câu chuyện dò, dọa và chai rượu vẫn tiếp tục gật gù giữa

buồng tối với Cật và Bàn.

- Chết thì còn làm chó gì được! Sống mà có chỗ ăn, có chỗ chơi,

lại vẫn hoạt động. Mày tính đằng nào hơn? Đời lắm lúc cũng phải
đeo dăm bảy cái mang như tao đây.

Một tràng tiếng súng nổ xói lên trong cánh đồng. Cật gật gật:

- Đấy, sống đấy.

- Cái gì ấy nhỉ?

- Cái chết chứ cái gì! Cứ uống nốt đi. Trăm điều hãy cứ trông

vào một ta… Hà hà, có thằng chết.

Cật lại đay lại:

- Hà hà, có thằng chết.

Không trông thấy mặt phó Cật, nhưng Bàn nghe tiếng cười hà

hà một vẻ khủng khiếp. Tự nhiên, Bàn giật mình, nghĩ: “Có lẽ Vạn
trúng rồi”. Tuy vậy, Bàn không dám nói ra. Những câu vừa qua và
tiếng thở phè lúc ấy của Cật như những ngọn roi quất xuống
mặt Bàn, làm cho Bàn rúm lại, không còn ra hồn chi ủy viên Bàn
nữa. Bàn choáng váng, vẩn vơ theo hơi rượu: có lẽ anh Vạn chết
mất rồi. Nguy quá, dễ chết quá. Ừ, ở với ma phải biết mặc áo
giấy. Ta không đi với chúng nó là được rồi. “Đời lắm lúc cũng
phải đeo năm bảy cái mang…”. Bàn cứ mơ màng êm êm xuôi xuôi.

Bàn say, ngủ gục một lúc. Tỉnh lại, quơ tay xung quanh, không

thấy phó Cật. Bàn bần thần nghiêng tai nghe. Trời lạnh, mà mồ
hôi xâm xấp lưng áo. Hai tiếng “Chánh Am” lại gợi lên một cái gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.