CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 156

thảm khốc, giết chóc. Câu chuyện dựa vào Chánh Am, giờ lại khó
nghĩ. Bàn lảng chuyện khác. Có lẽ phó Cật say rượu ngủ rấp xó nào
rồi. Bàn rón chân đứng lên cài then cửa, rồi lần vào buồng bên.
Bàn rướn nhìn bóng tối, đánh hơi. Rồi hắn rờ vào giường lay ả
Nhã.

Đồng chí Vạn bị bắn đêm ấy, chết ngay ở bờ ruộng. Lực thì

mất tích.

Tiếng đại bác rung cả mặt nước dòng sông. Cuộc càn quét của

địch còn đâm sâu vào suốt một dải những làng ven sông ở huyện
dưới, kéo dài nhiều ngày. Trên này, làng nước lại trở về bình
thường.

Nhưng nhà ông đồng Vây thì không còn bình thường như trước.

Cô Hờn bị bắn gãy tay rồi, phải bắt lên đồn, đến khi được

thả về, ốm liệt nửa tháng. Rồi một mảnh khăn vuông đen buộc
quàng qua cổ, Hờn đeo lên trước ngực cánh tay cụt còn đau nhức,
tay kia cắp rổ, cái rổ đựng bưởi, nhót, ổi - mùa nào thức ấy - lại
tha thẩn đi bán các cửa bốt.

Một ngày kia, Hờn về, nhớn nhác, thì thào với ông đồng:

- Anh Lực ở trên bốt quận kia kìa.

Ông đồng Vây lên đứng đầu cái cửa hàng nước chanh bia, nhìn

vào trong sân bốt quận. Trước cửa “nhà muỗi” có cái gì lù lù, trông
kỹ mới nhận ra đấy là người. Ông đồng thương quá, giàn giụa
nước mắt. Bác hàng nước, vẻ thành thạo, mách:

- Người nhà cụ đấy à? Cứ khiêng về, người nào mà nó đã vứt ra

đấy thì chỉ còn mang đi chôn chứ còn gì mà nó giữ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.