CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 178

đột ngột im. Chỉ còn cái đuôi ngựa cáu kỉnh cứ phần phật như ai
giằng chiếc chão to trong bóng tối.

Lại thằng phu trạm nào về. Lão đoán con ngựa về chậm, lại

toan nhắm mắt. Kệ cho nó phải ngủ đứng ngoài cổng cho đến sớm
mai sẽ được ăn đòn mở hàng. Những đêm đầu thu, sương giá xuống
ê ẩm bắp chân và bả vai người ngoài năm mươi tuổi. Đến nỗi cái hơi
rượu tốt lão cai trạm vừa uống cũng không lại người mà chỉ còn
thấy đặc chát cổ. Nhưng lão chợt hốt hoảng: Nhỡ nó mang cái
“thượng tốc” mà để chậm thì cả lũ mất đầu. Thế là lão cai trạm lật
đật thả chân xuống đất.

Trời đông nam hẩng nhẹ, như ai vừa cất công quét cho quang

đãng, bình lặng lạ thường. Cảnh tang tảng sáng, khi dứt trống canh,
chỉ thoáng thấy trong khoảnh khắc, giữa lúc đêm khuya ngày rạng
sắp lìa nhau.

Cái bầu khóa đuôi chuột rơi xoảng xuống đất. Nhưng cẩn thận,

chưa rút roi, lão cai trạm đứng trong nhà hỏi với ra:

- Ai?

- Bẩm quan, Chư tôi đây.

Chiếc dõi gỗ nghiến bị quăng đột ngột, thịch vào xó tường đá.

Chư đẩy cánh cổng, thò đầu rồi lách người vào tấm cửa lim hé một
cánh. Cái nón băng đâu mất, tóc xõa rũ xuống. Người Chư sũng hơi
sương và mồ hôi. Bao văn thư khoác trên lưng hạ xuống, ướt một
nửa lần vải mé bụng.

Cả đêm Chư đã phóng luôn hai trạm. Phải chạy như hỏa tốc

đường dài, phu ít thay tay, thường lướt các trạm lẻ. “Tối khẩn” thì vó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.