CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 179

ngựa nối liền ngày đêm, bụi cuồn cuộn trên lưng. “Phi đệ”

[2]

còn

nhanh hơn. Ống công văn “phi đệ” truyền vai hai người phu ngay
ngoài cửa, cai trạm đem sổ chuyển ra ghi giữa đường.

Chư giơ tay vật mạnh bao thư lên cọc, kéo vạt áo chùi trán rồi lùi

ra. Lão cai trạm cầm tờ giấy lệnh ghi giờ qua trạm kề đến tận
quang đèn, rồi quay đầu, gọi giật:

- Chư!

- Bẩm quan, tôi chạy…

- Mày lại chạy vào cầu Tiên đánh chén chứ gì!

- Bẩm quan, tôi chạy hỏa tốc khứ hồi kiệt hết hơi.

- Mày đã rõ tội về chậm.

- Bẩm quan biết công cho…

- Thôi!

Rồi không đổi nét mặt, lão cai trạm lại xoắn một bên râu mép

lên như lúc nãy, với tay rút cái hèo gài vách. Lần này lão đánh lấy.
Nhưng lão chưa kịp hạ roi thì Chư đã run người lên, vùng đứng dậy,
hai mắt trố thất tinh, nảy đom đóm.

Chư nói lớn:

- À, mày mà đụng vào người ông, ông đá một cái vào dái thì mày

chết tươi ngay. Thằng này ngậm bút lông mèo mà bạc ác bất nhân
quá. Ông bở hơi tai chạy về, đáng nhẽ mày phải trình quan trên có
thưởng, lại mà xử với ông thế à? Ông thách mày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.