CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 18

Mỳ và Phấn đã đứng lên, bê từng rổ cơm vào. Có một tiểu đội, cả

thảy chín, mười người trong miếu, xô đến, xúm quanh hai cái rổ đặt
giữa nền nhà. Phấn sắp xếp, rồi vào chỗ đội trưởng Trường cũng
đương ngồi nhồm nhoàm giữa các người quanh rổ cơm. Mấy hôm
nay mới lại được hạt cơm vào bụng. Ăn cải bắp luộc, chén thịt chó
bẹc giê không muối mãi, đã phát khiếp! Bây giờ, người nào cũng
mải ăn, quên, không ai để ý đến hai chị tiếp tế. Đến đỗi cả người
trạm gác cũng bổ vào vác một nắm cơm ra đứng nhai trong bụi cây.
Phấn bảo Trường:

- Anh cho chúng tôi khẩu lệnh để về.

Đội trưởng Trường lúc ấy mới nhìn ra cái sân miếu mờ mờ,

nhưng cũng không biết đấy là trời sáng trăng hay còn nhá nhem
tối, Trường cứ nói:

- Mai về sớm. Bây giờ khó đi lắm.

- Chúng tôi đi được!

- Vệ quốc đoàn gác dọc đường, không có khẩu lệnh nào đi suốt

nổi ba cây số được.

Tiếng khàn khàn chõ từ ngoài tường hoa vào nói đùa.

- Ở đây cho vui, các cô ạ. Tối ngày phiên mà nhà vẫn dệt cửi,

không nghỉ à?

- Cái anh này lúc nào cũng đùa được thôi!

Đội trưởng Trường ngó ra, gằn giọng, nửa mắng, nửa ra lệnh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.