CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 185

Thế nhưng hội đền Đồng Cổ tháng Hai vẫn như niềm hy vọng

lay lắt của con người mỗi năm lại đến.

Trong hàng trai kiệu mấy năm ấy không có Chư.

Trong đám gái làng được kén ra đưa cơm nén mời trai chạ năm

nay cũng vắng cái Hạ.

Bởi vậy, không còn gì mà nói về đám rước kiệu hát cống mọi khi.

Năm ấy, mới ngoài Tết đã nghe cánh lái dó trên ẻn về chơi hội.

Đã mấy đời nhà lái Ẻn buôn bán với các phường làm giấy đất

“ba làng Yên Thái, bốn làng Nghĩa Đô”. Giấy sắc làng Nghè tiến
vua, giấy moi giấy bản phường Yên Thái, phường Hồ bán vào
Hàng Gai, Hàng Phèn, Hàng Giấy trong Kẻ Chợ. Phường nào cũng
chuộng giống dó Thao của cánh lái Ẻn. Cho nên, gái phường giấy
lấy chồng lái dó trên ngược đã không lạ mà còn làm cho việc đi lại
mua bán với phường buôn càng thuận lợi. Có người ao ước được thế
là đằng khác.

Đầu tiên, cha mẹ khuyên bảo. Hạ khóc, nghĩ đến Chư. Nhưng

bao giờ Chư về? Bao giờ Chư đem súng về cứu Hạ?

Không thấy Chư mà chỉ còn cái chết thôi. Hạ đã nhất quyết.

Hạ ra hồ Tây nhìn thấy trời đất Giêng Hai trở lại đã lâu. Gió nam
thổi tới, đượm hơi mát lá sen nõn - từng chiếc lá nẩy trên mặt nước,
như những đồng tiền xanh ai thả rải rác. Câu chuyện tòa nhà vàng
ngày xưa trong đầm nước chập chờn đến, quyến rũ, mong ước,
bồn chồn.

Hạ đứng dậy, buông váy, lội xuống hồ. Ánh nước chao quanh

chân càng đưa tòa nhà vàng sóng sánh đến gần. Hạ như người mê,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.