CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 202

Người ủ rũ, già xọp. Hai quầng mắt nhăn nheo trũng xuống.

Râu ria trổ lủa tủa. Không biết có phải thường ngày bác tuổi tác già
lão thế, hay cũng bởi bác Niệm thay bộ đại cán đường bệ lại mặc vào
cái áo cũ vẫn đeo từ ngày ở chiến khu nên trông bác thiểu não quá.
Bộ mặt mệt mỏi lại đỏ gay, tưởng bác lên cơn sốt. Ở rừng, bác Niệm
chẳng ốm, chẳng sốt rét bao giờ. Tay bác run lẩy bẩy, con mắt
đương đỏ ngầu đổi sang xanh lét như mắt mèo. Bác ngồi im mà
nom dữ như “ông Ba Mươi” trong cái tranh thờ điện.

Chúng tôi hỏi thăm. Một lát, bác Niệm mới thều thào nói đã tìm

thấy thằng cu Nam. Vẫn ở ngõ bãi rác chỗ Tám Mái. Nhưng bác gái
đã theo người ta đi đâu, không ai biết. Xóm giềng chỉ đoán bác ấy
đã vào Nam. Bác gái gửi cu Nam lại cho nhà hàng xóm, dặn khi nào
“bố cháu về” thì trả nó cho. Mà khốn khổ, cu Nam chẳng nhận
bố. Người ta lôi nó đến trước mặt bác. Nó khóc tru lên, chạy mất.
Bố con xa nhau từ cái khi nó mới chập chững biết đi, làm sao nhớ
được bố là ai.

Có anh còn muốn hỏi xem tại sao bác gái bỏ đi, nhưng thấy bác

Niệm thẫn thờ, in xám như tảng đá, không ai dám tọc mạch nữa.
Chắc người đàn bà ra đi đến đỗi bỏ con lại, tất phải vướng víu
những éo le lôi thôi thế nào đây.

Ngày ngày, bác Niệm lại chăm bếp núc như mọi khi ở trên rừng.

Mới về thành phố, có nhiều anh em ở khu Ba, khu Bốn, ở trong
Nam tập kết ra, cơ quan đông bộn. Bữa ăn ngồi hàng trăm người.
Phải lấy thêm phụ bếp mới xuể công việc. Bác Niệm cởi trần, đứng
cạnh lò than, bảo anh em vần nồi cơm cho chín đều rồi lại quay
sang chảo xào, nồi canh. Ngoài công việc, bác ngồi thừ ra. Đến chủ
nhật, bác đi biệt cả ngày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.