CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 204

- Đất không chịu giời thì giời đành chịu đất. Thế này thì tôi

phải nghỉ việc, anh ạ.

- Ô hay, bác nói thật hay đùa?

- Tôi nói thật. Tôi đâm ra bị khóa mõm. Con tôi đi học về, cứ

trông thấy con, tôi im ngay. Tôi không muốn cho cháu mai sau lớn
lên chẳng may ăn phải đũa những cái thằng mất nết làm ăn không
ra gì kia.

Rồi bác Niệm chép miệng:

- Ôi dào, cái việc nhọ đít chầu ông Táo, ai chẳng làm được. Các

anh ấy cua cá một rỏ cả. Tôi thôi thôi.

Câu nói mỉa mai của bác Niệm còn ngụ ý dỗi. Có lẽ vì những

chuyện to tiếng dưới bếp ngăn nắp hay luộm thuộm bấy lâu
chúng tôi chỉ xử hòa cho xong việc, bác Niệm không bằng lòng. Bác
nói mát như thế.

Rồi bác Niệm bỏ đi. Bác đã định đi, mà không muốn nói với ai.

Bác thu xếp đêm trước cái hòm gỗ, cái ba lô con cóc, mấy thứ cồng
kềnh. Vắng bác mấy hôm, đến lúc xem chỗ bác nằm, thấy
trống không. Nhiều người ân hận về nỗi đã cùng nhau trải những
năm tháng gian nan ở trên rừng. Có người đã hỏi thăm tận ngõ bãi
rác ở Tám Mái. Nhưng cũng chẳng ai biết bác ở đâu.

Rồi tràn ngập bề bộn công việc. Cái kiểu chào nhau giơ hai ngón

tay hy vọng hai năm có tổng tuyển cử bây giờ đã xa vời. Mỗi ngày,
trong miền Nam lại đưa ra biết bao tin tức đen tối.

Bẵng đi có đến mấy năm, một hôm, tự dưng bác Niệm lại đến

cơ quan. Bác vẫn thế. Bộ đại cán màu xi măng năm nào. Cái áo nhăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.