CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 209

Nghề đi ngả cây của bác Niệm, sau cái yên xe đạp của bác có hai

chiếc túi to phềnh, gài đồ nghề. Cái búa, cái cưa, con dao rựa,
cuộn thừng đay. Cây nhỡ nhỡ, cây cổ thụ, cây ổi rễ cái sâu ngập đầu,
cây xà cừ rễ chùm như mạng nhện, cây nào bác Niệm cũng hạ ngon ơ.
Cây ngả rồi, bác được trả công, lại được chia phần gốc và cành.
Cành đem phơi, bó lại, bán củi. Còn cái gốc, để áp Tết bán cho
người ta mua củi nấu bánh chưng. Ở thành phố, kiếm được cái củi
đượm lửa đun siêu thuốc, hầm nồi cá kho được như ý không phải
dễ. Mùa nào bác Niệm cũng có củi bán.

Trong câu chuyện hôm ấy, tôi để ý, nói gì rồi bác Niệm cũng lại

kể về Nam. Ảnh Nam trên tường, người thanh niên thắt ca-vát khác
lạ mà nghe bác kể như thể cái thằng cu Nam bé bỏng vẫn quanh
quẩn đâu ngoài ngõ.

Bác Niệm lấy trong hòm ra mấy bó thư bằng những cái gối.

Vẫn cái hòm ngày trước. Thấy tôi nhìn, bác Niệm cười tủm tỉm. Cái
hòm trên rừng quẩy về đấy, vẫn thế, không mối mọt tý nào.
Không hỏng, chẳng nhẽ tự dưng chẻ ra làm củi à. Chỉ khác, bao nhiêu
năm đã qua, mồ hôi và bồ hóng đen thui và trên mặt hòm có cái
khóa.

Bác Niệm mở từng bọc, bảo tôi cầm thư cầm ảnh mà xem.

- Anh nhỉ, chóng thật, mới hôm nào, cái ngày tôi tìm thấy cháu.

Công phu quá. Nhưng mà con trẻ ấy mà. Đến lúc cu cậu nhận được
ra bố rồi, thích bố rồi tôi cõng cháu về cơ quan, hai chân còn
thõng thượt doãng ra, thế mà bây giờ ở bên Tây, cháu học cái gì nhỉ,
cái gì giỏi hơn cả cái đèn điện này?

Tôi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.