CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 21

nó vang xa lắm”, Trường không nói như thế. Trường muốn nói
một chuyện gì, một câu gì mà chưa tìm ra. Nhưng, xung quanh lặng
im quá, Trường thấy ngại. Vả lại, cả Mỳ vẫn thức ngồi đấy. Thế là
Trường lại chỉ ngồi và lặng lẽ nhìn sang hình khuôn mặt trăng trắng
tựa cột bên kia - chỉ ngồi cách nhau, có thể thò chân ra thì đụng
được. Sương lùa vào chỏm mũi lạnh ngắt. Trong lòng thoáng buồn
buồn. Từ hôm mặt trận lan tới, nay mới thấy mình nhơ nhớ như
thế.

Trường với Phấn, nhà mỗi người một xóm. Thật ra, không ai bận

đến nhau, cũng không hề có điều tiếng với nhau. Nhưng, cùng
một lứa tuổi. Bao giờ cũng vậy, trai gái trong làng và cùng một lứa
tuổi, thì mọi câu chuyện, họ thường tự nhiên nói đến nhau. Trai mới
lớn lên đều thuộc những loạt con gái bằng chà bằng lứa. Trường và
Phấn không hề bận gì với nhau, thật đấy, nhưng họ tưởng họ đã
biết nhau và hằng bận nghĩ tới nhau. Trường bỗng nhớ ra một câu
chuyện đã quên hẳn. Nhưng khi này nhớ thì lại tưởng là một chuyện
thấm thía vẫn nhớ. Tết năm ngoái, bọn Trường đi chơi sang làng
trên, gặp Phấn và mấy cô xóm dưới đi chùa. Hai cánh gặp nhau,
năm mới nói đùa cợt ra sao, Trường không nhớ. Trường chỉ nhớ mỗi
lần quay lại, thì hai bên lại cười. Bọn Trường hẹn nhau, nếu gặp
“chúng nó” ở đâu lại trêu nữa. Nhưng rồi Tết ấy cũng không gặp
lại ở đâu cả. Vả chăng, trong ngày Tết đầm ấm còn gặp biết bao
toán con gái khác, thế là rồi cũng nhãng đi. Thế mà, sao lúc này,
Trường bỗng nhớ lại mồn một. Cái anh chàng thợ cửi mà các bạn
thường chế giễu và ghen tị rằng anh ta có “số đào hoa” ấy đương
tơ tưởng lại lúc sáng, khi anh ta đến chỗ ban tiếp tế gặp Phấn. Và
sự tơ tưởng đã bắt đầu từ chỗ ấy, làm cho lòng Trường cứ dào dạt
vui lại man mác buồn. Trường cất tiếng khẽ hỏi Phấn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.