CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 212

thiêng liêng hơn gấp bao nhiêu lần bác Niệm viết thành chữ. Chữ
của bác chẳng nói được nỗi lòng bác. Nhưng tôi cứ thấy ở mỗi câu
hiện ra cuộc đời, trong đó có cả niềm hân hoan mai sau mà lúc ấy
người viết không còn nữa.

Rồi tôi có việc đi công tác ít lâu.

Một hôm, một cô ở văn phòng chợt nhớ, bảo tôi:

- Suýt nữa cháu quên mất. Hôm trước có một cụ đến hỏi bác,

bảo bác về thì đưa cho bác gói tài liệu này. Người cụ trông nhược
lắm. Cụ ngồi xe xích lô đến. Cụ bảo cụ vào bệnh viện Bạch Mai. Cụ
dặn hôm nào đi công tác về, nhớ vào chơi.

Tôi thoáng trông, biết là cái gói sách vở của bác Niệm. Bốn mươi

năm đã qua. Các anh các chị làm việc cơ quan bây giờ đều là những
người mới. Chẳng còn ai biết bác Niệm là anh nuôi cơ quan ta hồi ở
trên rừng.

[1]

Chỉ nhà in lúc kháng chiến chống Pháp ở Việt Bắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.