CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 214

như nó cũng chẳng để ý trông cái gì cả. Môi nó trễ ra và con mắt
thờ ơ lạ lùng.

phòng ăn, tôi hỏi người nhà bàn xem thằng bé ấy là thế nào.

Anh nhà bàn bảo tôi:

- Thằng Bi đó, chú không nhận ra nó à?

- Bi nào?

- Cái thằng Mỹ lai vẫn bán thuốc lá với bà ở góc phố ngay bên

kia đường đó…

- Ờ… ờ…

Thế thì tôi nhớ ra rồi. Thằng bé cao dỏng nhưng còm nhỏm,

mặc dầu gần hai năm tôi mới trở lại đây. Mấy năm qua thường
có dịp đến trọ khách sạn này, tôi đã quen mắt thấy ở chỗ góc
đường ngay trước mặt dưới cửa sổ có một bà già bán thuốc lá bày
trong cái tủ con con. Những vỏ bao thuốc đắt tiền, chẳng biết
trong có thuốc hay bao không, nhưng mặt kính tủ thì lòe loẹt, loáng
lên. Ở đây, nơi phe phẩy chợ búa thế này cần cái màu mè hào
nhoáng, dẫu chỉ là gánh quà bánh lặt vặt, cũng phải hoa hòe bên
ngoài, những cái nhìn thấy đã quá nhàm.

Sở dĩ dễ nhớ bà già bán thuốc lá vì bà có thằng cháu Mỹ lai.

Thằng bé tha thủi thơ thẩn cạnh bà, đôi lúc ra thắp nén hương
khấn khách cắm chỗ gốc cây me. Những hôm vắng người mua
thuốc, bà hay giục cháu phải coi chừng thắp hương liền liền,
đừng để cháy hết rụi mà sái. Nó ngồi ngay đấy, cầm quyển sách
“Măng non” chốc lại mở ra đọc, chốc lại châm hương, nhưng hễ
có người khách nước ngoài nào đi qua, nó ngửa tay giơ ra xin tiền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.