CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 217

“thùng đồ”, cháu tao ở với tao mười năm nay rồi, bây giờ mày
đâm vào ruột tao, mày ném nó xuống biển, mày là quân giết
người. Cút đi! Cút đi! Mày có chồng con tử tế rồi, yên cái thân
mày rồi, người ta có hỏi đến nó thì mày bảo mày không biết, ai
làm gì được mày, mày thò mặt lên đây làm gì, làm giấy làm tờ gì…
Bây giờ mày bắt cháu tao đi đâu? Tao mà biết được mày là quân
bất nghĩa thế này thì tao bóp cổ cho mày chết từ cái khi còn oe oe
kia rồi…

Những lúc thê thảm ấy, thằng Bi cứ trân trân nhìn bà lại nhìn

má, rồi lúc nó ôm bà, lúc nó ôm má, có lúc nó bênh bà, nắm tóc má
rồi lại khóc như bà, như má, thật nó cũng không hiểu hết được
ngọn nguồn sự tình thế nào.

Nhưng rồi giông gió cũng qua đi. Đến hôm ấy, lại chính bà Bi

đưa cháu đến cái chỗ làm việc thiện kia. Má Bi ở nhà. Má Bi định
đợi đến lúc bà trở về, hỏi han xem thế nào. Nhưng nghĩ sao, má
Bi lại bỗng sợ cái lúc ấy vĩnh biệt ấy quá, bà cháu Bi đi rồi má Bi
đã về ngay Vũng Tàu.

Ngoại dắt cháu đến đấy. Nói là Bi đưa bà đi mới đúng. Bởi,

còn ngõ ngách nào ở vùng đông đúc giữa thành phố này mà Bi
không thuộc vanh vách.

Rồi người ta đem Bi vào khách sạn. Bà cũng đi cùng với Bi. Ngày

nào Bi chẳng ngồi lề đường bên kia nhìn sang cái “ô ten” sang
trọng, có điều hai bà cháu chưa được đặt chân vào bao giờ. Chẳng
lạ, chỉ có cái mà Bi nghĩ thích là từ hôm nay bà cháu được vào ở đây.

Hai bà cháu bước lên cái phòng rộng ngợp mắt. Cuối trong,

chiếc thang máy lên xuống vi vút như những thùng kéo nước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.