CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 220

Đêm hôm sau về cũng không thấy bà. Hỏi xuống đến các nhà

bên sông xung quanh ai cũng bảo không biết. Bi khóc, lạy người ta
chỉ giùm ngoại, nhưng người ta lắc đầu bảo thật không biết ngoại
Bi đi đâu. Sáng ra gốc me cũng không thấy. Cái tủ kính đựng
thuốc gửi nhà kia bà cũng lấy mang đi rồi. Bây giờ bà ngồi bán
thuốc lá ở bên lề đường nào?

Sớm sớm, tôi thấy Bi đứng to vo, ủ ê trong cửa sổ. Có lúc chăm

chú nhìn xuống đường, có thể là xem thấy ngoại đi qua không.

Cái bàn ăn của Bi được trải khăn trắng bông. Các chú nhà bàn

đến đặt thìa dĩa, bát đĩa, lọ tiêu, lọ muối, đủ như mọi bàn xung
quanh của người lớn và của người nước ngoài. Lại thêm một đôi
đũa đỏ đẹp. Bi ngồi một mình im lìm, không ngẩng mặt.

Tôi vào qua cạnh bàn Bi, Bi đứng lên, chắp hai tay đến ngoẹo

cả vai, lễ phép chào:

- Chú mời cơm.

Rồi Bi lại ngồi xuống, lầm lì cầm đũa và cơm.

Tối sâm sẩm, vẫn thấy Bi đứng ngó cửa sổ. Hôm nào cũng

trông, tưởng như đứa trẻ trơ trọi kia, dửng dưng, không nhúc nhích
chẳng khác những bức tượng trang trí người bắt cá, người kéo vó
đặt dọc dài hành lang. Bỗng nghe nức lên một tiếng khóc gọi
“Ngoại ơi”. Ngoài kia, trời đã tối. Chỉ có ánh đèn thấp thoáng trên
ngọn cây me.

Tôi rón rén đi qua. Không muốn để Bi biết có người đằng sau

lưng.

*

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.