CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 245

Họa hoằn khi nào có người hỏi đến quyển sách mà tôi viết từ

hơn bốn mươi năm trước, thường gây trong tôi một cảm giác buồn
buồn. Không phải buồn vì câu chuyện tình vơ vẩn trong những cái
viết non dại đầu tay. Có phải cái gì nhớ lại cũng phảng phất buồn,
dẫu cho đấy là những kỷ niệm vui, bởi vì thời gian không bao giờ
dừng lại. Tôi chợt liên tưởng đến bây giờ, hàng ngày tôi đi ra phố
chẳng gặp mấy ai quen, ít phải chào hỏi hoặc đứng lại trò chuyện.
Phố xá đông người hơn trước biết bao nhiêu nhưng mình thì đã
sang một lớp tuổi vắng dần và những người lứa tuổi chúng tôi
không còn thói quen chơi lang thang ra phố nữa rồi.

Nghĩ thế, tôi không muốn trả lời cô giáo. Trong khi cô đăm đăm

mắt chờ đợi. Thấy tôi lặng im, cô bỗng rụt rè, ngượng nghịu.

Tôi nói:

- Cháu ngồi xuống đây.

Cô giáo ngồi xuống, và kể, như phân trần:

- Thưa ông, con dạy toán. Con dốt văn lắm. Bởi ở nhà con có

cuốn truyện của ông. Cứ ngày nào cũng trông thấy mà nhớ tên. Con
nhìn quyển Xóm Giếng ngày x

ưa từ khi con còn nhỏ xíu. Nhưng mà,

con xin lỗi ông…

- Có gì đâu mà cháu phải…

Cô giáo cười, e ấp:

- Nhưng mà má con bảo tác giả Xóm Giếng ngày x

ưa chết đã

lâu rồi.

Tôi mỉm cười:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.