CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 247

cộc qua rồi lại lao đi ngay cho được đường. Mỗi lúc càng nhiều xe
lên. Cái thị trấn đơn côi giữa gió và nắng. Nơi chốc lát dừng chân
này ắt hẳn cũng có tính triết lý trợ thời của nó, trong khi bốn phía
chân trời chân rừng đương cuốn người ta vào những nơi xa xôi tất
bật, những cánh rừng ngả ra ruộng nước, nước khe núi dâng lên thành
đầm hồ, thành làng, những tập đoàn, những hợp tác xã, những
nông trường cà phê, những lâm trường…

Một dãy nhà ôm vòng quanh phía cầu chợ mái tôn lèo tèo mấy

quán trà đá. Góc đường, một nhà hàng nhô ra chiếc tủ kính bày tạp
hóa, bên cạnh đặt mấy chiếc cốc. Nhà hàng bán cả giải khát. Tôi
bước vào.

- Ông dùng gì ạ?

Sau cánh cửa, gian nhà tối ẩm vẳng ra tiếng hỏi nhẹ nhàng

không đậm không nhạt, ta thường nghe ở người chào hàng. Một bà có
tuổi, áo cánh lụa mỡ gà. Dáng thành thị, người béo trắng bệu bạo
đùng đục. Nét mặt đăm đăm, chốc chốc bà lại thở dài, cứ tự nhiên
uể oải, như từ cái mỡ màng thừa trong người đã thốt ra thành tiếng,
như là bao nhiêu lo toan phiền muộn đọng lại, dồn cả lại thành
những tiếng thở dài chốc chốc lại nhẹ nhàng phào ra.

- Nhà có cà phê đá? Không ạ? Thế thì xin bà một ly chanh đá.

Tôi ngồi tựa vách ván. Có lẽ nét mặt và câu nói của tôi cũng lạnh

nhạt chẳng khác vẻ ơ hờ nhạt nhẽo hỏi khách của bà hàng, trong khi
tôi cũng thờ ơ trông ra quãng nắng trước mặt. Tôi nhận thấy, từ
Buôn Ma Thuột xuống, cây cối hai bên bị phát khai quang vào một
quãng, nhưng đến Đắc Min, rừng lại bò ra tận mép đường. Có lẽ chỗ
này gần đồn bốt, bọn Mỹ không phải đề phòng cẩn thận như ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.