CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 249

- Chẳng biết các cháu ông thế nào! Làm sao mà người ta bây giờ

toàn nghĩ những đâu đâu. Đương ở yên lành, thế là đùng đùng kéo
đi bằng được. Có ai bắt mình đi đâu. Nào làm vườn, nào dạy học
bọn mán mọi, nào những gì gì nữa. Các cháu ông thật là kỳ, đời bây
giờ thật là kỳ…

Chỉ nghe đại khái một câu nói cũng có thể tưởng được ra nỗi niềm

một gia đình lúc này. Day dứt, giằng co nỗi đi nỗi đến. Bao nhiêu
giày vò. Bao nhiêu nguồn cơn. Dời phố phường lên đến đây vẫn
còn bao nhiêu ngổn ngang. Những căn nhà lợp cỏ tranh lá buông,
vách ván, xung quanh như trát bùn đỏ. Cái cột gỗ, đầu đóng miếng
ván to bằng chiếc mâm trên đặt bát hương, bát nước cúng, đĩa hoa
cúc vạn thọ vàng sẫm - những khó khăn, những lo lắng, những cầu
xin trời đất phù hộ giữa hoang vu.

Ngoài đường, nắng đã ngả dài bóng hàng xoài. Chiếc xe ngựa, xe

lam chở khách, chiếc xe tải gỗ, xe cần cẩu lên Buôn Ma Thuột, xuôi
Đồng Xoài, buổi trưa tránh nắng vào bờ rừng nào, giờ lũ lượt nối
đuôi nhau kéo ra.

Có tiếng xe máy rập rờn đầu phố. Hình như bà chủ hàng đương

nhìn xa, bà nghe ngóng đợi chờ thế nào. Bà bước vội ra cửa. Một
chiếc Hon đa từ ngoài đường nhựa nóng nắng nhễ nhại lái vào. Cái
xe thồ to phình, dừng lại, một lát mới nhấc hết được các thứ đeo
quanh xe. Hai buồng chuối. Cái rọ lồng quả mít chín đầu mùa,
gai mở mắt đều vàng hây. Lại một buộc đu đủ. Lại tiếng gà đạp lạt
sạt trong cái bu. Một cháu bé trạc bốn năm tuổi, đôi má phính đỏ,
hai tai vểnh dưới cái mũ lưỡi trai dài ngoẵng. Chú ngồi chầu hẫu
giữa đám hoa quả gà qué lộn xộn. Người thanh niên lái xe cao lêu đêu,
da rám nắng bắt bụi đỏ hắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.