CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 251

Tôi dừng lại ngoái nhìn tủ hàng, làm như muốn chào người bán

hàng một lần sau cùng nữa. Nhưng không hiểu sao, nhác thấy
mấy đôi đũa bày trong tủ, tôi bỗng buột miệng khen: “Chà, những
đôi đũa đẹp. Cái màu gỗ cao nguyên hay thật…”

Tôi hỏi:

- Thưa bà, không biết đũa này dưới Sài Goòng có không?

Hình như tôi vẩn vơ thảng thốt thế nào, nói rồi, lại mới nhận ra

câu hỏi mua hàng quá vô ý, không ra sao. Nét hiền hậu của bà nhìn
cháu đã biến mất.

Một câu nói mát mẻ lạnh rợn:

- Có đấy. Thày xuống Sài Goòng mà mua.

Tôi ấp úng:

- Thưa bà…

Rồi im. Cũng không biết định nói nữa thế nào.

Đôi khi nhớ lại hôm ấy, cũng có ý hay là hôm nào viết thư về

Đắc Min. Nhưng cũng chỉ nghĩ thế thôi. Nếu thật đó là Phượng,
thì cũng không phải Phượng nữa rồi.

II.

Anh Thanh Tịnh có lần kể chuyện khi còn trẻ làm nghề hướng

dẫn khách cho một hội khảo cổ ở Huế. “Sao anh có một trí nhớ tốt
đến thế.” Tôi khen vậy, anh nửa mỉm cười, nửa thở dài, rằng tục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.