CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 250

Bà hàng tươi hẳn nét mặt, quay lại bảo tôi:

- Cháu đấy, thày ạ. Cử nhân luật đấy. Kỳ quá.

Nói thế rồi bà xăm xăm bước ra, ôm cháu bé vào. Bà nhanh

nhẹn, vội vội. Bà vào nhà trong, bưng ra một chậu nước đầy, vắt vai
chiếc khăn mặt bông. Rồi lại lấy hai chiếc cốc pha lê hoa chìm
hệt cốc của tôi, thả vào hai cục đá lớn.

Người thanh niên cười, nói to:

- Má đừng chiều cháu. Này Mích, ăn nhiều đá sún răng đó.

Bà hàng cũng cười:

- Thằng này mấy ký đá cũng hết mà.

Cốc nước đá được đặt ra ghế. Những thỏi đá trong hơn cả màu

cốc. Chú bé hớn hở giơ hai bàn tay tõe cả mười ngón tay ôm cốc. Bà
nhìn cháu. Đôi mắt phúc hậu, hiền từ. Đôi mắt lúc nãy rầu rĩ
nặng nề xệ mí xuống bây giờ khác hẳn. Tôi đương nghĩ đến một
câu tôi sắp nói: “Thưa bà, hôm nào cô giáo ở Đắc La về chơi, bà
nói là bữa ấy bữa ấy, có một thày bộ đội vào hàng ta. Cám ơn bà.”

Nhưng rồi tôi im lặng cúi chào, bước ra, trong lòng âm thầm vui

vui khi biết hình như có một người đương ngỡ ngàng nhìn theo
mình.

Nhưng tôi không trông thấy đâu đôi mắt của Phượng ngày xưa

trong con mắt của người bà nhẹ nhàng âu yếm nhìn cháu. Tôi
không dám nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.