CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 246

- Những chuyện ấy không phải lỗi của ai đâu, cháu ạ.

Như là tôi nói với mình. Như là tôi nói với Phượng. Câu chuyện cơ

hồ dửng dưng, bình thường với mọi người. Với cô giáo hai mươi tuổi
ngồi đây, mà sóng gió với mình, như mọi câu chuyện tình ở đời. Và
chuyện xưa đã nhạt trắng, như hoa sim cuối mùa. Lâu lắm rồi.

Mấy hôm sau, chúng tôi về tới Đắc Min, lúc ấy đã xế trưa.

Thực tình câu chuyện với cô giáo ở Đắc La bữa trước cứ lúc nhớ lúc
lại nhãng đi, vùi vào những ngày đường bụi đỏ cuốn lên. Đoàn ô tô
lâm nghiệp lấy gỗ nối nhau chui trong rừng ra. Những chiếc xe
ngựa nơi nào tới, móng ngựa nghe cóc cách một lúc lâu rồi mới nhìn
thấy cái mũi đen bóng nhẫy nhô lên trên vòng bánh xe quay dưới
đám bụi tỏa vào những tấm mái buông đỏ sẫm.

Vạt đồi tranh không biết trơ trọi hoang vắng đến tận đâu,

nhưng ngoài đường cái thì tấp nập hẳn lên. Phía bên ấy, cao nguyên
Lang Biang chất ngất xanh rì và trong lũng dưới chân, những cánh
rừng le lúp xúp vùng cao miền Đông đã kề sẵn mà vẫn một cảnh
tượng vừa xa vắng lại vừa nhộn nhịp trong những đường cây mênh
mông đỏ, quanh những căn nhà cọc rào trồng sắn, những khu
ruộng nước, những mái cỏ tranh, lá buông vách ván. Chiếc xe Hon
đa “cá xanh” đất bùn đỏ quạch, dựng vào vách. Nha Trang, Sài
Goòng lên đây lập làng với các tỉnh Hải Hưng, Thái Bình mới vào.
Những đàn voi, đất đỏ sạm lên tận vòi, tận tai. Voi khiêng gỗ, kéo gỗ
từng đàn lầm lũi như những nấm gò đất nặng nhọc chuyển động.
Cuộc sống cao nguyên đương vào trong cơn lốc rừng rực bụi đỏ thế
kia.

Vào đến phố Đắc Min nắng chói lói, rã rượi, mặt mày người

nào cũng đỏ sạm. Nhưng cũng chẳng ai nhìn ai. Chiếc xe khách lộc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.