CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 256

thuộc:

Thiếu c

ơm, thiếu áo, thiếu yêu đương

Cái b

n nghèo ta thiếu đ đường.

Phượng nói:

- Ảnh kể ảnh là người làng mình, là bạn với mình nữa. Ảnh bảo khi

nào em gặp anh thì đưa cho anh tập thơ này.

Phượng ôm tôi và cười:

- Ảnh kỳ thiệt! Mình có thiếu chi đâu, phải hôn?

*

* *

Mấy hôm nay, tôi đương là khách công ty cao su Dầu Tiếng.

Chúng tôi đi lên đường Bến Cát. Mỗi khi trở lại nơi đã từng qua, từng

, tôi có thói quen buồn bã hay tìm những gốc cây già cỗi, những

bức tường và mái nhà rêu nóc ngày trước đã quen mắt mong như
trông lại thấy mình ở đấy đi ra. Đường qua ngoài huyện Bến Cát.
Cây dâu. Cây ô môi. Những cây ca-pốc. Đôi ba mái ngói vẩy cá đen
đủi hệt như ngày xưa, hai đầu tường hiên có cửa vòm cuốn ra vào…

Nhưng xe đã bỏ đường Bến Cát, tạt vào giữa bát ngát những lô

cao su.

Hãng cao su Mi-sơ-lanh to nhất ở Nam kỳ ngày trước, nửa thế

kỷ đã trồng được chín ngàn mẫu cao su. Chiến tranh tàn phá còn lại
chừng bốn ngàn. Chỉ trong một chiến dịch 1981 - 1985, mười nông
trường công ty ta đã trồng hai mươi ngàn mẫu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.