CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 258

- Cháu có biết nhà bà Ba, ở phố chợ, dì Phượng, dì Xiêm…

- Thưa bác, cháu không biết…

Rồi sáng lúc nào cũng chẳng rõ. Cái phố rừng tấp nập rau cỏ và

ăn uống sáng sớm, như ở bất cứ một thị trấn dẫu khuất nẻo đến
thế nào.

Cái nhà và cây ca-pốc ngày trước chẳng còn nữa. Chỗ ấy mọc

nếp nhà mới hai tầng cửa hiệu ăn uống. Bên kia đường, đồ sộ
một bức tường xi măng hai mặt ghi những trận đánh trong phố ngày
đầu chống Pháp. Một phía, những trận càn, chống càn vùng Dầu
Tiếng thời chống Mỹ.

Chỉ riêng cái Bến Vinh thoai thoải dốc xuống vẫn hệt ngày xưa.

Hai bên bóng cây, mặt nước sông Sài Goòng mở ra một khoảng trắng
ngần. Tôi không tin câu thành ngữ cũ: phúc không đến hai lần,
họa không đến một lần. Nhưng niềm vui thường chẳng khi nào
đến sóng đôi với lòng mong ước và thời gian. Thế mà cái bến và
dòng sông kia thì vẫn y nguyên hôm tôi với Phượng ở cái xe lôi bước
xuống rồi qua đò. Tôi ngơ ngẩn đôi lúc đến không muốn nhớ, chỉ
nhớ lại thôi, chứ không dám hỏi có phải bà hàng ở Đắc Min hôm
trước là Phượng, là Xóm Giếng ngày x

ưa , là cây đa bến cũ hay

không.

1980

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.