CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 259

Hoa bìm biển

Ông Thái sắp vào Sài Goòng.

Những năm mới nghỉ hưu, ông Thái cũng hay đi. Có công việc

làm thêm, cũng đỡ bâng khuâng chân tay. Khi Hải Phòng, khi Nam
Định. Hồi ấy, các quốc doanh, các loại hợp tác xã mở tới tấp,
người ta cần đến kế toán, tài vụ. Tay nghề đã bỏ xó của ông Thái
đâm ra còn dùng được. Hiệu cắt tóc, các hợp tác cơm nồi, nước
sôi lắm nơi sổ sách chồng chất, vài ba tháng lại tìm nhờ ông.
Phần nhiều là vẽ vời ra nào quyết toán, nào dự chi, những con
số ma cả.

Từ khi thống nhất, ông Thái cũng chưa được vào Nam lần

nào. Ông Thái chưa trông tận mắt cái máy bay. Nhưng cái tính
nhiều người hay thế, cứ làm như đã quen, rất thường. Ông Thái
nói: “Trong Nam người ta thoáng lắm. Máy bay hay tàu hỏa thì ăn
nhằm vào đâu!”.

Ông Thái tỏ vẻ hách vậy, cũng không gợi tò mò cho ai trong nhà.

Ông Thái nói, ông Thái đi đâu chẳng khác ông vẫn ngồi lù lù cạnh
cái cửa sổ tầng bốn, cả ngày đăm đăm ngóng ra.

Ông Thái đã đi Sài Goòng vì một việc khá lạ lùng. Tôi viết thế

này bạn đọc còn có thể đọc được, nhưng nếu nghe ông kể, chắc
chẳng tin. Một hôm, ông Thái nhận được một cái thư bên Mỹ. Thoạt
nhìn chữ bì thư, ông Thái nhận ra ngay chữ của người con gái bốn
mươi lăm năm trước, tên là Vân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.