CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 261

mươi ba tuổi thì Vân bảy mươi rồi. “Em phải uống thuốc tiêu
mỡ. Tụt cân nhiều đấy. Nay còn 92 ký”. Cái cô Vân học trò trường
bà sơ Bồ Câu Trắng ở Sài Goòng, ngày xưa mảnh mai như liễu, tớ
nhấc bổng lên được cơ mà.

Cụ Thái lặng lẽ đốt cái ảnh. Cụ cũng không gửi ảnh của cụ.

Không phải vì ngại cụ bà hay con cháu tọc mạch. Mà cái ảnh bà Vân
phì nộn kia lạnh ngắt, chẳng một nét nào bận đến cụ.

Một ngày nọ, ông Thái nhận được một lá thư rất đặc biệt nữa

của bà Vân. Thế nào mà ông lão hàng ngày ngồi rù rù, người trong
nhà đã quen mắt, nhìn ông như nhìn chỗ để xe đạp, như cái ghế,
cái tủ thuốc. Nhưng đọc thư bà Vân rồi ông lão tự thấy khác. Ông
thấy ông vẫn sống, mà sống có lửa, ngọn lửa tình đương tưng
bừng lên đây.

Thư bà Vân hẹn tháng ấy ngày ấy ông vào Sài Goòng gặp bà.

Cái hẹn còn xa, nhưng đích xác ngày tháng như thế.

Và tấm ngân phiếu bà Vân gửi sau cũng khiến ông nghĩ. Số

tiền vừa đủ mua một vé máy bay khứ hồi. Bà ấy gửi vừa khẳm.
Thế này là thế nào? Thế nào nữa, bà ấy tặng mình tiền tàu xe.
Ta là cán bộ ta theo kháng chiến cả đời đến rụng tóc rụng răng
rồi, chứ mình đâu phải người nhà người ta ngồi hóng của. Đánh
giá nhau hay lắm, phải lắm. Nhưng ông Thái cũng không nghĩ thế
được đâu. Lại nghĩ giá bà ấy cứ gửi nhiều nhiều một chút cũng
hay… Rồi ông lại cãi nhau với ông: không được, không được, thế
là coi nhau chẳng ra gì. Gửi thế này là bà ấy trọng mình, phải
trọng mình chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.