CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 263

đéc, giường Đức, ghế Nhật, hỏng thì mua cái khác, mốt khác. Thời
buổi gấp gáp, sống gấp, ông ạ”.

Có lẽ chúng nó phải. Người cao tuổi như mình, bàn chân cũng

khô đét, giày dép thôi cả long đinh, há mõm. Áo quần bao nhiêu
năm nay chẳng phải may sắm. Không biết đâu ngoài cửa sổ, các ve
cổ áo sơ mi đã to huếch hoác, lại cụp lại, lại hủn hoẳn, nhỏ tí, các
mốt các kiểu cứ đuổi nhau.

Ông Thái sửa soạn đi Sài Goòng, quần áo và đôi dép râu, cũng

như mọi khi. Ông không định ăn mặc khác. Không phải đến nỗi
thiếu thốn, mà quen xuềnh xoàng rồi. Nhưng có lẽ nên đi làm
mấy cái răng giả. Răng hàm chẳng còn cái nào. Cười huếch mép
răng khuyết trống hốc. Chỉ rầy rà mấy lỗ hổng răng cửa hàm
trên. Soi gương, thấy cứ tun hút, phiền thật. Nhưng rồi ông lại
ngại. Những cái răng đã gãy từ đời nảo, đời nào. Bà ấy cho là ông
phát rồ hay sao, tự dưng đi làm răng giả.

Ông Thái không lo bà ấy sinh nghi. Nhưng ông lại tưởng tượng

một sự kỳ quặc, có thể xảy ra. Thế nào thì ông Thái cũng phải hôn
bà Vân. Chao ôi, những cái hôn triền miên đầm đìa xưa bên sông
Sài Goòng. Bây giờ mà thế a, nhỡ những cái răng giả rời ra, rơi vào
họng ai. Mà chẳng lẽ lại bảo hãy khoan để tháo răng ra đã…

Thôi thôi, đã mộc mạc thì thế nào cứ thế. Cái hẹn tháng Bảy

dần dà tới…

Ông Thái lúc bồng bột, lúc lại thây kệ. Nghĩ ra toàn chuyện cản

trở. Ngót hai tháng thư mới tới nơi, thì tin thế nào được cái ngày
hẹn quá xa. Nhưng sự thật lại như chiếc đinh tai ác cứ nhô lên
dần. Sắp tới rồi. Ông nghĩ ầm ừ: Thế hôm ấy mình cứ bay vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.