CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 270

- Cái năm em sang Mỹ, trước ngày đi em có xuống chùa chào chị.

Em vẫn thỉnh thoảng được thư từ. Chị tu ở Vũng Tàu.

Ông Thái nhắc lại như trẻ con học nói, không ra ơ hờ, không ra

ngạc nhiên.

- Ở Vũng Tàu!

Bà Vân nói:

- Em được thư thấy nói thày đau, có khi về nước Phật mất. Ta

xuống thăm thày nhân thể.

Ông Thái lễ phép rụt rè:

- Vâng.

- Bây giờ gặp thày, chắc anh cũng không nhận ra được đâu. Mà

thày quy y đổi tên nhà Phật rồi.

Bãi Dứa ở Vũng Tàu, một bên gồ ghề sườn núi, một bên gờ đá.

Chỉ có một ven cát nhỏ ở chân dốc sang bãi Sau bên kia. Nhưng lọt
giữa những tảng đá lởm chởm, đôi chỗ hũm xuống một bãi tắm
như cái bồn choen hoẻn phẳng lỳ bằng mảnh chiếu cói trắng.

Dọc triền núi, ẩn hiện những ngôi chùa nhỏ, công đức của các

nhà giàu trên Sài Goòng. Đã thành phong tục, các gia đình đưa ảnh
và bài vị người đã khuất lên chùa, tương tự ngày trước nhà có của
cúng ruộng hậu.

Ông Thái và bà Vân xuống ô tô ngoài bến giữa phố rồi đi xích

lô về bãi Dứa. Từ lúc gần đến Vũng Tàu, ông Thái cứ lẩn thẩn sờ
sợ thế nào ấy. Sợ cả cái dáng bà Vân đi phăm phăm, bà Vân tiêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.