CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 271

tiền như vứt đi, tiền xe, tiền ăn sáng, tiền cho ăn mày. Được cái
trông bà Vân không khác mấy bà luống tuổi có của ăn mặc trên Sài
Goòng. Khăn vuông lụa trắng, áo xuyến, quần lĩnh đen giản dị.
Chẳng ai có thể đoán được bà ấy đã xa đất nước mấy chục năm
qua. Ông Thái ngồi co ro sau bà, lưng tựa đệm xe. Như con cá
mắm ép dưới sức mạnh cái kẹp thế lực.

Hai người bước lên bậc gạch một ngôi chùa, đi dưới đường chỉ

thấy thấp thoáng mấy cành đại khẳng khiu nhô ra. Bà Vân vào
thẳng dưới nhà hậu. Ông Thái còn quáng mắt trong căn nhà tối

m, bà Vân đã tới trước bộ ván, ngồi sụp xuống mặt gạch lát,

chắp hai tay, nói to:

- Bạch thày, con là Vân, con mới ở Mỹ về.

Trên phản, một người nằm, hai chân nặng nề trắng bệch. Có

tiếng khe khẽ:

- À… Vân…

Một cô tiểu ngoài hiên bước vào. Cô tiểu đỡ người ốm ngồi

lên. Bà cụ thở khó nhọc, như con mèo gù. Cụ tựa lưng vào tường và
vai cô tiểu đỡ… Trong mờ mờ, ông Thái đã nhìn rõ. Không thể đấy
lại là cô Hậu năm nao. Cái đầu bà lão trọc nhẵn, bủng vàng như
nghệ, phù ra to bằng quả bòng.

Một cô tiểu bưng nước mời khách, đặt trên án thư bên cạnh. Bà

Vân nói:

- Bạch thày, thày có nhớ ai đây không?

Nhà sư ngước cặp mắt trắng lờ đờ. Bà Vân ghé tai nhà sư già

ốm, nói rõ từng tiếng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.