CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 273

ông Thái vẫn không thể nào tưởng cái cô Hậu ấy là bà sư ốm liệt
giường này. Không, không, ngày xưa đã qua rồi. Nghĩ thương
thương, ông Thái bước vào nhà.

Cô tiểu đến nâng sư thày. Nhưng bà nhè nhẹ lắc đầu. Bà vẫn

nằm nguyên đấy. Ông Thái lặng lẽ ngồi xuống ven tấm phản.
Bỗng ông Thái nghe tiếng thều thào như phảng phất vẳng đâu
tới:

- Ông già quá rồi.

Ông Thái đã muốn nói câu gì đó. Nhưng ông không nói được,

ông ngồi yên.

Nhà sư từ từ quay mặt vào tường.

Ông Thái lững thững ra bãi. Ông Thái ngồi cái quán cạnh gốc

dừa, chỗ bà Vân gửi quần áo. Sóng biển lăn tăn, bà Vân đã ra tới
chỗ nước ngập ngang vai. Trông thấy ông Thái, bà Vân giơ tay vẫy
vẫy.

Ông Thái vẫn chưa dứt cái đau, cái ngán ngẩm vừa rồi. “Ông già

quá rồi”, ông cũng sắp tịch, sắp đến cõi rồi, câu nói đã thổi bay
mất niềm hào hứng và lòng thương người của ông.

Ông Thái nhìn bà Vân vùng vẫy quơ cánh tay dưới nước. Ông thở

dài, bỗng cáu kỉnh: “Hay là cái đêm ấy nó biết? Nó còn thù đến
tận bây giờ nên mới đày mình ra đây? Cho mà nhìn người sắp
chết, cho phải soi cái gương ông già quá rồi ”. Ông Thái nhấp
một ngụm rượu rồi lại nhẹ nhàng nghĩ có thể không phải thế, có
thể mình nghĩ quá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.