CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 275

hộp bia trồng cái dây mà ông đặt tên là hoa bìm biển. Những nhánh
ba lá vào mùa thu đã ngả màu vàng gắt. Cái dây leo không tên cũng
như không ai biết được cuộc phiêu lưu kỳ lạ ông Thái vừa trải. Ông
lại im lặng như chiếc phất trần dựng xó tường. Cái phất trần
thỉnh thoảng bà ấy còn lấy ra phẩy bụi, ông thì chẳng ai đụng
đến. Ông lặng lẽ. Ngồi suông, không có một giọt rượu gậm nhấm
lại kỷ niệm. Hàng ngày, ông cũng không rượu. Thói quen nghề
nghiệp thì sẵn, cho nên ông Thái tính một tuần lễ vừa qua mỗi
người chỉ nói được ba câu đùa vui. Cứ như con số mà dự phòng, dự
chi, thực chi, cộng trừ, thế còn hơn. Nếu nợ nhau thì có lẽ bây giờ
chỉ còn cáu gắt và có thể ở đâu đấy, ông cũng là cái phất trần bỏ
xó và im lặng ngồi suốt ngày bên cửa sổ nhà bốn tầng thế này
hay mười lăm, ba mươi tầng nhìn ra.

Hai cái răng cửa đã rụng nốt. Hàm trên nhẵn thín, môi cúp sát

vào lợi. Móm hẳn rồi. Đã lâu lắm không nhận được thư của Vân.
Ngộ như năm nao Vân lại về có gọi Thới vào, Thới cũng không đi
nữa. Ông Thái quả quyết thế. Nhưng rồi cả năm không được tin
tức, cũng có ý mong. Ở bên ấy bà Vân cũng đương nghĩ buồn bã
về cuộc gặp gỡ vừa qua, như ông Thái chăng? Không, chắc bà ấy
chẳng thế.

Một hôm, con mèo nhà ai nhảy cửa sổ, làm rơi ụp cái vỏ bia

trồng dây bìm biển rơi xuống tận dưới đất tầng một. Ông Thái
cũng chẳng buồn xuống nhặt lên nữa.

1991

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.