CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 272

- Ông Thới ngày xưa đó.

Bóng khuôn mặt xị, lặng lẽ không động đậy.

Các chùa ven bãi Dứa đều có nhà khách. Vào mùa nắng, còn

cho cả người chơi biển trọ. Ở đấy ăn chay theo bếp nhà chùa cho
nên hình như cũng vắng vẻ.

Bà Vân và ông Thái nghỉ ngoài nhà tổ. Gian giữa, một tượng

Quan Âm. Mùi hương phảng phất, nằm trông lên thấy cái bệ tòa
sen thếp vàng ánh, bên một kệ đặt những khung ảnh người đã
mất được đem gửi chùa. Ông Thái mắc cái màn nâu của nhà chùa
đưa, dưới chân kệ ảnh. Bà Vân nằm trên phản đầu gian bên. Như
hai vợ chồng già vãng cảnh chùa, đường xa nghỉ lại vài hôm. Hàng
ngày cơm với canh thơm, muối vừng. Bà Vân nói: “Người cao tuổi
ăn chay trường tốt hơn ăn thịt”. Lại nói: “Ngon thiệt, ở Mỹ không
có những thứ này”.

Ngày ngày, bà Vân ra bãi tắm. Bà Vân nói: “Em khỏe được là

nhờ biển. Nhà em bên kia ở cạnh nước. Hàng ngày cả thành phố
tắm biển”. Bà Vân rủ ông Thái xuống tắm. Nhưng ông Thái cười
lắc đầu. Bà Vân cũng không ép thêm.

Bà Vân lội xuống nước. Ông Thái đội mũ cối, quần áo bộ đội

xanh nhợt, ngồi cái quán cóc cạnh gốc dừa trên bờ. Ông ngồi
trông túi và quần áo cho bà Vân. Đôi lúc, chén rượu thuốc đã
ngấm, cao hứng, ông lội cả đôi dép râu đi dọc mép nước. Khi về,
bà Vân vào chỗ cho thuê dội nước ngọt thay quần áo, ông Thái
cầm cái túi của bà đứng ngoài.

Bà Vân đã ra bãi. Ông Thái ở vườn chùa vào nhà hậu. Ông Thái

đương nghĩ. Ôi, năm mươi năm trước xa vời vợi. Mấy hôm rồi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.