CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 279

Bà lão chép miệng rồi cười nhệch nhạc:

- Có cái con tườu! Đem về toàn trò khỉ! Lão ấy bảo, ngày trước

mà biết làm khéo thế thì tôi đã có con rồi, nhưng bây giờ thì… rặt
cái nỡm!

Ông Ỏn về, làng nước đâm ra nhiều cái phải nghĩ. Lo thì đã có

y ban, còn thì ai cũng phân vân. Cái Quốc Dân Đảng ngày trước

thì chả biết đầu cua tai nheo thế nào chứ bây giờ vừa mới độc
lập, đâu đâu cũng phải canh phòng ráo riết bọn Việt quốc, Việt
cách, Việt gian đi bỏ thuốc độc vào giếng cho chết cả làng.

Có nơi đã giết được mấy thằng, chúng nó khai rõ ràng thế.

Bây giờ một lão Quốc Dân Đảng lù lù về, lại dắt theo một mẩu

Tây đen, vậy là làm sao?

Lên hỏi huyện, huyện cũng không biết đối phó. Hỏi lại thì

không được. Mà làm mít tinh hoan nghênh người đi tù Tây về Tổ
quốc cũng không thấy trên bảo. Còn lão Ỏn cũng chỉ kể rặt chuyện
bên ấy, kiếm một lúc được bó củi, uống rượu cả ngày. Cái đất
dữ ốm thì chết ngay. Bọn con gái càng dữ nữa. Đùi vế cứng tròn
như cái chĩnh, lưỡi đỏ như miếng tiết, dài như con rắn lùa vào
trong mồm, vào tai người ta, hì hì… toàn chuyện phản động nhưng
vui. Lão đang tính chuyện lại làm lò rèn.Chẳng ai để ý nữa.

Thằng Ỏn như ông Ỏn ngày trước, đứng kéo bễ phì phò. Lưỡi

cày, lưỡi thuổng, bàn tay ông thợ kéo chưa quen nghề, lại được
người tới mua cái, mua mớ. Phiên chợ Gạch, chợ Bún, chợ Nủa, bà
lão gánh đi bán như xưa kia.

Đã nhiều năm qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.