CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 295

- Có quỉ thần hai vai…

Thường mỗi sáng lại sinh ra trò chơi ấy của trẻ con. Ngồi vào

mâm, có hôm quên bố mắng, lại lỡ miệng ríu rít kể. Bà lão lại bỏ
bát cơm lẩn thẩn ra ngồi ngoài ngõ. Giáo Nhất phải quát “Không
được hỗn!”. Rồi những đứa trẻ cũng sợ bố, không dám nói huyên
thuyên, bắt chước cả bà bốc cơm, nhưng mỗi buổi sáng chúng nó
vẫn rủ nhau rón rén đến đứng xem bà vào bếp ăn vụng. Mẹ chúng
nó chép miệng nói trống không: “Cả tối bà cũng lần xuống bếp,
chả cứ ban ngày!”.

Giáo Nhất lặng im. Nông nỗi nhà này cũng lắm éo le. Vợ giáo

Nhất chẳng ưa mẹ chồng, nhưng nể chồng cho nên không bao
giờ nói một lời nặng nhẹ như cái câu thế gian mai mỉa “Cha mẹ
nuôi con bằng trời bằng bể; con nuôi cha mẹ con kể từng ngày”,
nhà không hề có tiếng bấc tiếng chì về gánh nặng mẹ già.
Nhưng mọi việc phải làm cho mẹ, Nhất cáng đáng tất. Nhất
không cho mẹ ra cầu ao, sợ nhỡ bà cụ lẩy bẩy sa chân thì khốn.
Nhất tự tay giặt xống áo cho mẹ. Vợ giáo Nhất làm như không để
ý.

Cái sự con trẻ xấc xược thì giáo Nhất cũng chỉ coi như một bực

mình lặt vặt dẹp đi thì thôi. Nhưng mà việc đời đổi thay như mưa
nắng có con kiến và con người vần xoay ở trong, vả chăng, nghĩ
hay chẳng nghĩ thì rồi cái việc ấy, cái ngày ấy cũng đến. Mỗi
năm mỗi tuổi, bà lão Tứ ngày một yếu. Rồi bà lão Tứ ốm. Việc
ấy, ngày ấy đương tới rồi.

Bà lão Tứ không dậy được. Rồi cũng chẳng ăn uống gì nữa.

Giáo Nhất che chiếu lên một gian bên, kê cái giường ra phía ngoài
cho sáng một chút. Rồi bẻ hai quãng nan giường, dưới đặt một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.