CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 296

thúng tro. Lại cắt thủng cái chiếu để bà cụ nằm lọt một phần
lưng vào chỗ giường khoét, cho tiện đái ỉa.

Nhà có người ốm cứ buồn thiu như ngày mưa dầm, ấy là bà

con xóm giềng rồi các thày cô, học trò trường làng và trường bên
đến thăm hỏi, quà bánh, lúc nào cũng có người ra vào.

Nhất bưng bát cháo vào giường mẹ. Mấy hôm nay bà lão không

nghiêng người được, Nhất ngồi đút từng thìa cháo cho mẹ. Bà lão
ngoẹo cổ ra cố nuốt, trông tội tội như con cá ngáp trên cạn.

Cũng hết được lưng cháo. Nhất đặt cái bát, kéo lại mép chiếu

lệch góc trong. Một lúc, bà lão bỗng bảo Nhất:

- Mẹ có việc nhờ anh.

- Có gì thì mẹ bảo.

- Mẹ không phải người làng này.

- Mẹ cứ lẩn thẩn nghĩ ngợi điều ấy làm gì!

- Không, mẹ có nghĩ đâu. Mẹ chỉ muốn nhờ con.

- Vâng.

- Mẹ quê ở Giang Hạ bên kia sông thôi.

- À làng Giang, làng Hạ.

- Làng Hạ, con ạ. Hôm nào con sang Hạ con vào xóm Đồng, bây

giờ già rồi thì không biết tên là gì, nhưng người trước tên là Cõi,
anh cả Cõi. Con nói rằng ông Cõi có được thư thả thì mời ông sang
chơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.