CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 300

thế này. Ngày ngày ra sông xuống đồng kiếm cái ăn, cả đời
người chẳng có điều phải nghĩ xa nghĩ gần. Ở trong làng xóm,
ngẩng mặt lên bốn phía bờ tre mù mịt, quan tâm đâu đến ngoài
kia đồng đất thế nào, tôi đương đi về nhà tôi đây.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế đẩu kê đầu giường bà Tứ. Lũ trẻ

lại đã lấp ló ngoài hiên. Từ hôm bà ốm, mỗi buổi sáng trẻ con
không còn trò xem bà ăn vụng nữa. Chúng nó cũng buồn. Bây giờ
chỉ còn ngồi ngóng khách đến chơi thăm bà - nhưng nhiều khi chỉ
toàn người làng, nhìn mãi cũng chán mắt, lại tản ra ngoài vườn
nhặt quả xoan non đánh chắt, chơi đố lá.

Không, bà lão nằm ốm liệt giường kia không phải là cô ấy.

Trong tưởng tượng của tôi chưa bao giờ chỉ ra nông nỗi buồn thảm
này. Tôi ngồi im. Tôi nghĩ thầm, tôi cầu mong không phải. Thì
cũng đâu phải, cô ấy ngày xưa, cô ấy ngày xưa cơ mà.

Tôi cởi gói bánh lúc nãy đi qua mua ngoài chợ và rồi lại lặng im

chẳng biết nên nói thế nào.

- Nhà vẫn ở dưới Hạ, chỗ cái bụi duối to ấy, hả ông?

- Vẫn đấy. Nhưng cây duối thì làng xẻ đóng làm bàn cho trẻ

học rồi, bà ạ.

- Ông thứ lỗi cho tôi.

- Thôi mà…

- Ông nói đi, ông bỏ lỗi cho tôi.

Tôi run rẩy đưa hai tay lên mặt người con gái năm xưa. Mặt

người ốm trắng nhợt lạnh như đá mà nước mắt thì nóng ấm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.