CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 315

mòng két đương đứng rỉa lông. Một đàn vịt rúc ráy trong gốc rạ
chiêm đã thối mủn lờ mờ trên mặt nước. Bên đìa nước, một người
chăn vịt tựa lưng vào gốc cây nhãn. Như cái nấm rơm, đầu chụp
chiếc nón mê. Thỉnh thoảng, chiếc que vẫy lên xua cho vịt khỏi đi
ăn xa, mới không ngỡ là thằng người rơm bù nhìn.

Cơn gió đồng sâu trong chân núi Ba Vì thổi ra. Người chăn vịt

ngẩng mặt giữ cái quai nón, khỏi ngật. Ối giờ ôi, đấy là thằng
Tần. Vẫn thằng Tần mặt nghiêm nghiêm, chỉ khác nước da bệch
như giấy, râu ria xồm xoàm giống ông Lý Thiết Quài trong
tranh.

Tôi gọi réo lên:

- Tần! Ối Tần!

Tần bỏ nón, ngẩng hẳn mặt:

- À mày… Mày…

- Tao lên chơi với mày đây.

Tần thong thả nói như vẫn dở câu chuyện với tôi từ bao năm

nay. Tần nói:

- Hôm mày ở Diêm Điền ấy mà, chúng nó nhốn nháo đòn hội

chợ. Chẳng may thì mày ăn đòn chết chứ tao mà đứng đấy thì tao
cũng nghẻo rồi. Người ta đánh tao hay đánh mày cũng thế, cũng là
thằng đi thu mua cả.

Quả là tôi chậm hiểu. Nhưng bây giờ tôi lại hiểu rộng ngay ra

rằng nó đánh mình, thằng thu muối hay thằng “mậu” lợn thì
cũng bị đòn đánh thế vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.