CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 319

Rau thật, húng Láng, tía tô rau ngon được trồng vườn từng nhà

đem bán, ở chợ thì đặt mẹt riêng, dành cho người sành ăn. Làm
vườn nhà thì trẻ con cũng cặm cụi chịu khó cả ngày. Làm rau hợp
tác theo kẻng đi kẻng về, xã viên ngồi đầu xóm sắp hàng theo tổ
trưởng tổ phó đợi cả tổ cùng đi, lúc mặt trời lên bằng con sào mới
ra đầu đồng. Như trò đùa. Biết người ta gian dối hai mang, tớ
cũng không “góp ý kiến” cho rách việc, cứ im lặng mà thong dong,
đến đâu thì gà, thì chó, cá chép hồ Tây cứ việc ngả ra…

Rồi không biết tại sao trên nhận ra tớ là cán bộ lâu năm, có

kinh nghiệm, có năng lực. Được đề bạt lên một công tác mới toanh,
tầm cỡ ra trò.

Hồi ấy, ăn trộm dây điện là phạm an ninh và quốc phòng, ra

tòa bị xử tù chung thân, xử bắn. Thế mà người ta vẫn cắt trộm.
Dây điện thoại lên vùng nghỉ mát Tam Đảo không bao giờ thọ nổi
một tháng. Ăn cắp như một tính người, hầu khắp các làng vùng
trung du đã bỏ quang mây, quang tre. Gồng gánh ngoài chợ toàn
quang dây đồng bền cố tỷ.

Tôi bỗng được làm giám đốc mười hai cái kho dây đồng, dây

cáp. Hóa ra mình có năng lực thật. Gì cũng làm được. Tôi làm chủ
mười hai cái kho, tổng giám đốc chứ không phải giám đốc, chữ
đánh máy giấy trên bộ bổ nhiệm hẳn hoi, rõ ràng.

Từ ngày xưa chỉ biết đọc chữ in, rồi sau xem được, viết được,

mình cũng chẳng đọc sách đọc báo, thật tình chẳng mấy khi dùng
đến chữ. Thế mà hóa ra càng ngày càng được việc, càng lên chức.

Kế toán, tài vụ, chánh phó văn phòng, nhân viên phụ động, lao

công và máy chữ đánh rào rào. Lúc đến cơ quan, cả chục con người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.