CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 329

gạch, cái đương rỡ, cái đương nhả khói trắng bông. Chúng nó bay
trên cao tưởng là những dàn tên lửa, phải triệt những dàn tên lửa,
xong rồi máy bay vòng rộng ra, rải bom như rắc trấu, như tung
thóc giống khắp cánh đồng. Cả nhà ông Vãn chết vùi giữa đám
ruộng xếp ải. Mỗi một mình ông bị hơi hất ra rơi vào cái hố bom
ruộng bên cạnh, cũng chẳng biết vì sao không chết ép, chết ngạt.
Cái chết đến bất ngờ nhanh quá. Mãi sau rồi càng lâu lại càng
ngấm, mỗi lần chợt nhớ cảm thấy buốt xương sống, thấm thía
cái đau từ đây thui thủi. Lắm khi, đôi khi trông thấy mớ tóc con gái
ông, rồi thì con mắt nào đăm đắm, tươi tươi cũng là mắt nó,
rồi thì đứa con nào cái dái tai xệ dài phúc hậu như tai Phật, “ngày
sau con bé này đã thọ, lại giàu nứt đố nổ vách”, một ông thày xem
tướng nói thế. Cái đứa con gái nhà ai có đôi tai Phật đầy đặn vừa
đi qua, ông Vãn ngỡ là con gái ông, nó đấy, nó đi đâu về, nó sắp
về, nó đã về kia kìa.

Hình như càng lâu càng về già, cái nhớ càng dai dẳng đeo đuổi,

không nhãng đi được. Ông Vãn trông cái Mái cũng thấy là nó đấy,
nó đấy. Nhớ đến hoảng hốt, phấp phỏng, trông thấy con sao
mà buồn thế, con ơi!

Ông Vãn run rẩy đứng dậy, bước ra, hai mắt xẩm lại, đầu gối

tê dại bước loạng quạng như trật khớp.

Những người ngồi trong hàng nước hỏi với ra, như đùa:

- Ông Vãn đi đâu thế?

Ông Vãn như chợt tỉnh đứng lại, lại vào bần thần ngồi

xuống, hai bàn tay gồ ghề khoanh lên đầu gối, rồi quơ chân lôi
cái điếu cày. Mấy người nữa còn hỏi cái Mái, hỏi lỡm chơi, chứ ai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.