CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 331

xuống phản chõng gian bên. Nhà không có ai, người ngoài đồng,
ngoài sông chưa về.

Chưa hiểu những người chức việc và cả cái con câm đến có việc

gì, anh ấy thong thả quơ tay lại sau lưng cột nhà, lôi ra cái điếu
cày. Ống điếu này hai đốt tre đực liền đóng đã lên nước cánh
gián. Ông Vãn nói như reo: “Hút cái thằng tre này êm thuốc, ngon
hơn ống kền mỹ, tôi chỉ ưa điếu cày này” rồi giơ tay đỡ điếu,
trong khi ông văn xã trỏ tay vào cái Mái thì trông vào đống dấm
nghi ngút khói đợi nồi niêu bắc lên đấy. Mắt con câm ánh lên cái
đói.

Ông hỏi anh chủ nhà:

- Mày làm con này to bụng à?

Rồi ông quay lại Mái, quắc mắt hất hàm một cái. Mái đã

hiểu. Trong bóng tối nhấp nháy lửa trấu, Mái lại cười. Cái cười
như lúc nãy. Mái vẫn cười thế, cái cười người câm bằng câu chào
hỏi thường ngày.

- Mày làm bụng nó to...

- Ông bảo gì cơ?

- Tao nói rằng nó có chửa.

- Nó chửa với tôi á?

- Thế là đúng thằng này, đúng mày rồi…

Anh nọ đứng phắt, với tay lấy cái bê chèo. Những câu nhỏ nhẹ

thưa gửi vừa rồi đã biến mất, một cơn rít lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.