CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 49

bèn bảo:

- Không sao. Cứ nằm yên. Tao hòa dầu bạc hà cho uống. Ông

cấm kêu. Mày kêu, Tây ngoài kia nó nghe tiếng thì chết cả nút.

Thế là Cam nín thít. Nhưng rồi Cam lại thở, nói nho nhỏ:

- Tôi không sống được nữa. Các anh cho tôi dặn…

Dật cười:

- Dối dăng gì! Nằm im.

Những người xung quanh ngạc nhiên vì câu quát của Dật. Dật mở

nút lọ dầu bạc hà - cái tủ thuốc độc nhất của cơ quan. Cam thì
thầm, nức nở:

- Bao giờ các anh về Thái Nguyên… hỏi nhà anh Luận bán tạp

hóa ở Phúc Trìu… nhà anh chị tôi. Mang hộ tôi gói quần áo… bảo
thằng Cam nó chết ngày hôm nay rồi… hích… hích… là ngày bao
nhiêu…

- Ấy đấy, bảo mà. Cấm kêu khóc. Được, rồi chúng tao về

Phúc Trìu bảo anh mày. Bây giờ cấm rên, cấm nói. Uống bạc hà
này. Há mồm ra.

Không có nước, Dật dốc mấy giọt bạc hà đặc vào miệng Cam.

“Được rồi, được. Chốc nữa lại sống thôi. Bây giờ tao phải ra xem
Tây nó có nghe tiếng mày lúc nãy không… Nằm yên”.

Từ ngoài vọng canh, mấy anh đổi gác trở về lán. Họ nằm lăn ra

sàn, chỉ kịp kéo cái chăn, đã ngáy khò khò.

Đêm rét buốt khủng khiếp, đêm chờ đợi dần dần qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.