CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 58

Khi tan mít tinh, Thảo về nhà. Bà Hai đã về trước, ra mở cửa,

hỏi con: “Nghe nói tối nay có thương binh về qua phố, phải không
Thảo?”, Thảo nói: “Con không biết”.

- Tao nghe các lão bà ngoài bến bảo có thương binh ở trên xuôi

về.

- Phải đấy, u ạ.

Nhưng rồi Thảo cười:

- Đùa thôi. Con không biết đâu.

Bà Hai mắng yêu: “Mày bí mật cả với tao à!”

Chị Phú cũng đã về trước, còn thức, ngồi khâu bên đĩa đèn dầu

chẩu tù mù. Thảo đến bên, chị Phú nói nhỏ:

- Lúc nãy cô chẳng về mà nghe thày nói.

- Lại cái ông Trẩm chứ gì!

- Đành rồi. Nhưng mà thày nói buồn lắm.

- Sao?

- Thày bảo thày ở ngoài này bây giờ chẳng có ích cho ai. Thày

muốn về trong ấy. Thày mang thằng Tuấn về, bảo cả tôi cũng
đem cháu về. Chỉ còn để những người khỏe ở lại theo đuổi độc lập
cho đến đầu đến đũa. Bao giờ kháng chiến thành công thì gia
đình lại đoàn tụ.

“Mình chẳng còn có ích cho ai…” Ông Hai buồn bã nghĩ thế.

Thật thì ông không oán thán gì. Nhưng, ông cũng như Phú, hay cả lo,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.