CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 59

lo quẩn. Có lần, Định ở đơn vị về chơi kể chuyện mới rồi dưới Vĩnh
Yên ta đánh, bắt sống được mấy chục lính Tây. Định tưởng kể
chuyện chiến thắng thế thì bố sẽ thích. Nhưng ông Hai lo lắng
hỏi: “Thế thì ta phải nuôi nó mất biết bao cơm cho đủ, rầy rà
quá”. Làm cho Định mất hứng chuyện, mà cả nhà thì cười.

Thảo treo túi sổ tay lên cột rồi thay cái áo rách đêm vẫn mặc đi

ngủ. Thảo cũng ngồi khâu nốt mấy cái mũ “tàu bay” của trẻ con
cho mai khách lấy sớm. Thảo chặc lưỡi:

- Chuyện thày nói thì để đấy thôi. Lo đâu cho mệt.

- Cô bảo tôi lo gì!

Nói thế, Phú ra ý hơi giận em. Phú không thích em có thể cho là

mình mềm yếu, mặc dù Phú chẳng cứng cỏi bao nhiêu.

Nhưng, cả hai chị em đều hiểu nỗi băn khoăn của bố. Những

người con biết bố nghĩ như thế chỉ vì thương các con. Song bố thì
không tưởng được mình nghĩ thế lại là làm các con bận tâm thêm.
Bởi vì, có con nào lại chịu để cho bố trở về một mình mà mang tính
“dinh tê”.

Chẳng qua cũng bởi vì từ năm chạy tản cư, mỗi lần đổi nơi ở, mỗi

lần gồng gánh cơ nghiệp lên vai thì lại một lần thấy cái gánh ngót
hơn, nhẹ hơn và cuộc sống mọi người trong nhà lại chật vật hơn.
Mấy cái chiếu từ ngày đem đi, còn giữ được, vẫn đeo theo. Mỗi quẩy
lại cuộn khoanh nó trên cạp thúng. Bây giờ cái chiếu nào cũng đã
gãy đôi cả. Hễ trải ra nằm thì gậm giường rơi đầy những cọng
chiếu vụn. Cái năm đầu, mẹ con còn mỗi người một gánh hàng
tấm. Anh Phú buôn thuyền, ngược muối, thuốc lào. Thế mà rồi
dần dần, mòn mỏi, gánh hàng tấm hạ xuống chỉ còn cái thúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.